Hội nghị Thượng đỉnh Mỹ – Triều lần 2 vừa diễn ra tại Hà Nội đã kết thúc chóng vánh mà không đạt được bất cứ thỏa thuận chung nào giữa các bên liên quan đến vấn đề phi hạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên.
Hiển nhiên, những đầu đạn hạt nhân (nuclear warhead) gắn trên bom hoặc tên lửa chính là thứ vũ khí hủy diệt khủng khiếp nhất mà con người từng tạo ra. Sau hai quả bom ném xuống Hiroshima và Nagasaki thời Đệ nhị Thế chiến, tâm trí của hàng chục triệu người trên khắp thế giới vẫn thường trực nỗi lo về khả năng tái sử dụng chúng. Tuy nhiên, sức hủy diệt của loại vũ khí này dường như cũng đã bị phóng đại quá mức, dù hoàn toàn có thể được giải thích bằng những lý do chính đáng. Đặc biệt, mối quan ngại ấy còn có xu hướng gia tăng bởi sự trỗi dậy của chủ nghĩa khủng bố, bên cạnh thái độ thiếu tin tưởng, hợp tác giữa các cường quốc chạy đua vũ trang, hay sử dụng hạt nhân như một lá bài để mặc cả (trường hợp Bắc Triều Tiên) – hệ quả của môi trường chính trị kém lành mạnh và đầy mâu thuẫn.
Những tuyên bố phóng đại
Một điều dễ nhận thấy là mỗi khi nói về vũ khí hạt nhân (VKHN), chúng ta thường hay bị cuốn theo những kịch bản tồi tệ, về một “ngày tận thế” (doomsday) hay “khải huyền” (apocalypse) theo ngôn ngữ trong Kinh Thánh – nhà sử học Spencer Weart nhận định. Tuy nhiên, việc chế tạo bom hạt nhân là cực kỳ phức tạp, đòi hỏi nhiều trang thiết bị tốn kém; và ngay cả khi chúng thật sự bị kích nổ, thì mặc dù mức độ tàn phá là cực kỳ nghiêm trọng nhưng khả năng hủy diệt toàn bộ thế giới vẫn là rất nhỏ.”
Hải Đăng Theo The Conversation